THÚC HƯỚNG CHÚC MỪNG TUYÊN TỬ NGHÈO
Nếu ham phú quý ở đời,
Mà quên nhân đức thì tôi mới buồn
叔向賀宣子貧 – 左丘明
Thúc Hướng hạ tuyên tử bần – Tả Khâu Minh
Thúc Hướng chúc mừng Tuyên tử nghèo
叔向見韓宣子
Thúc hướng kiến Hàn Tuyên tử
Thúc hướng thăm Hàn Tuyên tử
宣子憂貧叔向賀之
Tuyên tử ưu bần Thúc Hướng hạ chi
Tuyên tử lo nghèo, Thúc Hướng ngỏ lời mừng
宣子曰吾有卿之名
Tuyên tử viết: Ngô hữu khanh chi danh
Tuyên tử nói: Ta có danh là khanh tướng
而無其實無以從二三子
Nhi vô kỳ thực , vô dĩ tùng nhị tam tử
Nhưng không có thực, không lấy gì theo được bạn
吾是以憂子賀我何故
Ngô thị dĩ ưu. Tử hạ ngã, Hà cố?
Bởi thế nên lo. Bscs mừng ta là lý gì?\
曰昔欒武子無一卒之田
Viết tích Loan vũ tử vô nhất tốt chi điền
Nói: Xưa Loan vũ tử ruộng không có đủ nuôi trăm người
其官不備其宗器
Kỳ quan bất bị kỳ tông khí
Lộc không đủ cúng tế cha mẹ
宣其德行順其憲則
Tuyên kỳ đức hạnh thuận kỳ hiến tắc
Đức hạnh được tuyên dương, thuận phép nước
使越於諸候
Sử việt ư chư hầu
Danh tiếng truyền ra đến chư hầu
諸候親之戎狄懷之
Chư hầu thân chi, nhung địch hoài chi
Chư hầu xem thân, giặc giã coi mến
以正晉國
Dĩ chính Tấn quốc
Chỉnh đốn nước Tần
行刑不疚以免於難
Hành hình bất cứu dĩ miễn ư nạn
Người ốm không đem hành hình, vì thế tránh được nạn
及桓子驕泰奢侈
Cập hoàn tử kiêu thái sa xỉ
Đến Hoàn tử kiêu căng hoang phí
貪欲無藝畧則行志
Tham dục vô nghệ, lược tắc hành chí
Tham lam không theo cha, bỏ phép nước mà theo lòng dục của mình
假貸居賄宜及於難
Giá thải cư hối, nghi cập ư nạn
Cho vay lãi, ăn hối lộ đến khi gặp nạn
而賴武之德以没其身
Nhi lại Vũ chi đức dĩ một kỳ thân
Lại nhờ đức của cha mà chỉ mất gia sản
及懷子改桓之行
Cập Hoài tử cải Hoàn chi hạnh
Đến Hoài tử sửa lại nết xấu của Hoàn
而修武之德可以免於難
Nhi tu Vũ chi đức, khả dĩ miễn ư nạn
Tu lấy đức của Vũ, có thể tránh được nạn
而離桓之罪以亡於楚
Nhi li Hoàn chi tội dĩ vong ư Sở
Mà tránh tội của Hoàn, phải lưu vong sang Sở
夫卻昭子其富半公室
Phù khước chiêu tử, kỳ phú bán công thất
Khước chiêu tử giầu có bằng nửa nước
其家半三軍
Kỳ gia bán tam quân
Người nhà đông bằng nửa số quân đội
恃其富寵以泰於國
Thị kỳ phú sủng dĩ thái ư quốc
Giầu có lại được vua yêu
其身尸於朝其宗滅於絳
Kỳ thân thi ư triều kỳ tông diệt ư giáng
Bị phơi thây ở triều, dòng họ bị diệt ở kinh thành
不然夫八卻五大夫
Bất nhiên phù bát khước: ngũ đại phu
Tám người họ Khước thì năm làm đại phu
三卿其寵大矣
Tam khanh, kỳ sủng đại hĩ
Ba làm quan khanh, vua yêu đã cực vậy
一朝而滅莫之哀也
Nhất triêu nhi diệt, mạc chi ai dã
Một sớm diệt vong, không ai thương
唯無德也
Duy vô đức dã
Chỉ vì không có đức vậy
今吾子有欒武子之貧
Kim ngô tử hữu Loan vũ tử chi bần
Nay bác nghèo như Loan vũ tử
吾以為能其德矣是以賀
Ngô dĩ vi năng kỳ đức hĩ, thị dĩ hạ
Nhưng cái đức cũng sánh Loan vũ tử, nên chúc mừng
若不憂德之不建
Nhược bất ưu đức chi bất kiến
Nếu không lo sửa đức
而患貨之不足
Nhi hoạn hoá chi bất túc
Chỉ sợ của cải không đủ
將弔不暇何賀之有
Tương điếu bất hạ hà hạ chi hữu?
Thì phải chia buồn, chứ có gì mà mừng
宣子拜稽首焉曰
Tuyên tử bái khể thủ yên, viết
Tuyên tử cúi đầu vái, nói:
起也將亡賴子存之
Khởi dã tương vong, lại tử tồn chi
Khởi này sắp suy sụp, nhờ bác giữ lại
非起也敢惠承之
Phi khởi dã cảm huệ thừa chi
Không phải chỉ Khởi này cảm ơn huệ bác mà thôi
其自桓叔以下嘉吾子之賜
Kỳ tự Hoàn Thúc dĩ hạ, gia ngô tử chi tứ
Mà từ Hoàn thúc trở xuống đều chịu ơn bác
Hàn tuyên tử đương than nghèo khổ
Thúc Hướng nghe, hớn hở chúc mừng
Hàn rằng: Sao nói lạ nhường
Làm quan ai cũng đường đường hiển vinh
Tôi tiếng cả nhà thanh đương ngán
Lỡ đôi khi bè bạn đến chơi
Rượu cơm không có mà mời
Đứng hàng khanh tướng hổ ngươi mọi bề
Cảnh nghèo ấy có gì đáng chúc
Bác lại còn trêu chọc nữa ư?
Thúc thưa: Nước Tấn ngày xưa
Có Loan Vũ Tử cũng là thượng khanh
Mà nếp sống trung bình không đổi
Mảnh ruộng vườn huê lợi đáng bao!
Vun trồng âm đức về sau
Rợ nhung bái phục, chư hầu ngợi khen
Con: Hoàn Tử đã quên gương quý
Lại kiêu căng, xa xỉ tham tàn
Đến khi gặp phải tai nàn
May nhờ âm đức, chết toàn được thân
Cháu Hoài tử ăn năn hối cải
Vì lỗi cha cũng phải lưu vong
Khước Chiêu gương nọ thử trông
Giàu sang nghiêng cả non sông nửa phần
Bày con cháu quây quần bao bọc
Được vua yêu, tước lộc hơn người
Tưởng rằng an hưởng đời đời
Thế mà một sớm đến hồi diệt vong
Dù phú quý oai hùng đến mấy
Thiếu đức thì cũng phải tan hoang
Đáng mừng đâu ở giàu sang
Đáng buồn đâu ở nghèo nàn mà lo?
Bác thanh bạch chẳng thua Loan vũ
Cốt đức dày là đủ mừng rồi
Nếu ham phú quý ở đời
Mà quên nhân đức thì tôi mới buồn
Nhận xét
Đăng nhận xét