NHAN XÚC THUYẾT TỀ VƯƠNG QUÝ SĨ
顏斶說齊王貴士 齊文
Nhan
xúc thuyết tề vương quý sĩ
Nhan xúc khuyên tề vương quý trọng kẻ sĩ
Văn nước tề đời Chiến quốc
齊宣王見顏斶曰斶前 Tề
Tuyên vương kiến Nhan Xúc, viết: Xúc tiền!
Tề Tuyên vương thấy Nhan Xúc, bảo: Xúc lại đây
斶亦曰王前
Xúc
diệc viết ; Vương tiền!
Xúc cũng nói : Vua lại đây
宣王不悅左右曰
Tuyên
vương bất duyệt. Tả hữu viết:
Tuyên vương không hài lòng, các quan nói:
王人君也斶人臣也 Vương,
nhân quân dã, Xúc, nhân thần dã.
Vua là đứng trên mọi người, Xúc là bầy tôi
王曰斶前 Vương
viết: Xúc tiền!
Nay vua nói: Xúc lại đây
斶亦曰王前可乎Xúc diệc
viết: Vương tiền, khả hồ?
Xúc cũng nói: Vua lại đây! Như thế được chăng!
斶對曰夫斶前爲慕勢
Xúc
đối viết: Phù Xúc tiền vi mộ thế
Xúc trả lời: nếu Xúc lại thì là mộ quyền thế
王前爲趨士 Vương
tiền vi xu sĩ
Vua lại đón kẻ sĩ
與使斶爲慕勢 Dữ sử
Xúc vi mộ thế,
Để cho Xúc mang tiêng mộ quyền thế
不如使王爲趨士 Bất như
sử vương vi xu sĩ
Không bằng để vu được tiếng chuộng kẻ sĩ
王忿然作色曰 Vương
phẫn nhiên tác sắc, viết:
Vua giận, nói:
王者貴乎對曰士貴耳Vương
giả quý hồ? Đối viết: Sĩ quý nhĩ
Vua quý hay không? Xúc thưa: Sĩ mới quý
王者不貴 Vương
giả bất quý
Vua không quý
王曰有說乎 Vương
viết: Hữu thuyết hồ?
Vua nói: Có gì làm bằng?
對曰有昔者秦攻齊 Đối viết:
Hữu. Tích giả Tần công Tề
Thưa: Có. Xưa Tần đánh Tề
令有敢去柳下季壟 Lệnh hữu
cảm khứ Liễu hạ Quý lũng
Có lệnh ai dám đến mộ Liễu hạ Quý
五十步而樵採者死不赦 Ngũ thập
bộ nhi tiều thái giả tử bất xá
50 bước mà đốn củi thì giết không tha
令曰有能得齊王頭者 Lệnh
viết: Hữu năng đác Tề vương đầu giả
Lệnh nói: Ai lấy được đầu tề vương
封萬户侯賜金千鎰 Phong vạn
hộ hầu, tứ kim thiên dật
Được phong vạn hộ hầu, thưởng ngàn dật vàng
由是觀之生王之頭 Do thị
quan chi: Sinh vương chi đầu
Xem thế thì đầu vua sống
曾不若死士之壟也 Tằng bất
nhược tử sĩ chi lũng dã.
Có khi không bằng mộ kẻ sĩ vậy.
宣王曰嗟乎 Tuyên vương
viết: Ta hồ!
Tuyên vương nói: Than ôi!
君子焉可侮哉 Quân tử
yên khả vụ tai!
Quân tử há có thể khinh được sao!
寡人自取病耳 Quả
nhân tự thủ bệnh nhĩ,
Trẫm tự mua lỗi này vậy,
願請受爲弟子 Nguyện
thỉnh thụ vi đệ tử
Xin thầy thu làm đệ tử,
且顏先生與寡人遊 Thả
Nhan tiên sinh dữ quả nhân du
Thày cùng trẫm cùng đi chơi,
食必太牢出必乘車 Thực tất
thái lao, xuất tất thừa xa,
Ăn cùng yến tiệc đi cùng xe,
妻子衣服麗都 Thê tử
y phục lệ đô
Vợ con quần áo đẹp tốt
斶辭曰夫玉生於山
Xúc
từ viết: phù ngọc sinh ư sơn
Xúc từ chối nói: Ngọc sinh trong núi
制則破焉非弗寶貴矣 Chế tắc
phá yên, phi phất bảo quý hĩ
Đem mài dũa thì vỡ không còn quý nữa
然太璞不完 Nhiên
thái phác bất hoàn
Mà cũng không còn toàn vẹn
士生乎鄙野推選則祿焉 Sĩ
sinh hồ bỉ dã, suy tuyển tắc lộc yên
Kẻ sĩ sinh chốn quê mùa đem dùng thì có tước lộc
非不尊遂也然而形神不全 Phi bất
tôn toại dã, nhiên nhi hình thần bất toàn
Không phải là không vẻ vang nhưng tinh thần không vẹn
斶願得歸晚食以當肉
Xúc
nguyện đắc quy, vãn thực dĩ đáng nhục
Xúc chỉ xin về, đói ăn rau thay thịt
安步以當車無罪以當貴An bộ
dĩ đáng xa, vô tội dĩ đáng quý
Đi bộ thay xe, vô tội thay cho hiển quý
清淨貞正以自娱 Thanh
tĩnh trinh chính dĩ tự ngu
Lấy thanh tĩnh trinh chính làm vui
則再拜辭去 Tắc
tái bái từ khứ
Lại vái xin từ biệt
君子曰斶知足矣 Quân tử
viết: Xúc tri túc hĩ
Người quân tử nói: Xúc là người biết lấy làm đủ
歸真反璞則終身不辱Quy
chân phản phác tắc chung thân bất nhục,
Biết quay về chân lý tất suốt đời không nhục
Thấy thầy Nhan Xúc đứng xa
Tuyên vương phán gọi: Lại ta truyền lời
Xúc rằng Vua lại đây chơi!
Tề vương lòng chẳng được vui, chau mày
Các quan xúm lại trách ngay:
Đức vua vốn bậc xưa rày chí tôn
Sĩ là trong đạo tôi con
Cớ sao lại dám xem nhờn xem khinh?
Xúc rằng; Sao chẳng nghĩ tình:
Gọi mà tiến đến, sĩ thành nịnh vua,
Hạ mình, vua tới chào thưa:
Vua vừa được tiếng, sĩ vừa trọn danh.
Vậy vương là quý hay khinh?
Vua Tề hỏi tiếp, hận tình chưa nguôi,
Xúc thưa: Sĩ quý mà thôi,
Vương so với sĩ vực trời xa nhau
Vương rằng: Căn cứ vào đâu?
Xúc thưa: Truyện cũ, trước sau thiếu gì!
Thủa xưa Tần đến đánh Tề,
Mộ Liễu hạ Quý lo bề giữ yên,
Trong năm mươi bước vòng khuyên
Ai mà đốn củi, tội nên chặt đầu.
Lệnh thêm: Phong vạn hộ hầu,
Cho ai đem nộp được đầu Tề vương
Lại còn khuyến khích rõ ràng
Vua ban cho cả ngàn vàng thưởng ngay.
Hỏi còn sai biệt nào tày
Đầu vương còn sống, ai hay không bằng
Nấm mồ kẻ sĩ, phải chăng
Vua Tề tỉnh ngộ than rằng: Sợ thay!
Những người quân tử xưa nay,
Dễ đâu khinh thị: Vốn tay chẳng vừa!
Lỗi này là Trẫm tự mua,
Trẫm xin làm kẻ học trò tiên sinh.
Xin thày lưu lại triều đình,
Ngày ngày yến tiệc, thoả tình tương tri!
Ngựa xe, du ngoạn, cùng đi,
Vợ con, gấm vóc dùng chi mặc dầu
Tạ từ, xúc giãi ý sâu:
Ngọc sinh trong đá, non cao ẩn hình.
Phá non ra lấy ngọc lành,
Ngọc kia nứt rạn, cũng thành hoài công;
Ví đem bầy ở trong cung
Chắc rằng giá trị ngọc không còn gì.
Sĩ thì quen thú thôn quê,
Đem ra cất nhắc: Được bề vinh thân,
Nhưng sao toàn được tinh thần?
Xúc này xin chỉ an bần quê hương.
Muối dưa thay miếng cao lương,
Chân quen đi bộ, coi thường ngựa xe.
Tịnh, thanh, trinh, chính giữ lề,
Quý hồ không tội, đi về an vui
Cúi chào, Nhan Xúc rút lui,
Ấy người tri túc, ấy người trọng danh!
Biết thân giữ giá ngọc lành
Hẳn rằng không luỵ không vinh ở đời...
Nhận xét
Đăng nhận xét